Thứ Sáu, 16 tháng 7, 2010

XÓT XA!

Không hiểu sao lúc này tôi hay mau nước mắt quá, đọc một bài văn hay cũng rưng rưng, nhìn thấy những mảnh đời bất hạnh cũng ngậm ngùi. Như hôm nay vậy, khi xem những bức hình chụp phiên xử kẻ giết người Nguyễn Đức Nghĩa, tôi không sao cầm được nước mắt trước hình ảnh người cha lao qua vòng tay của cảnh sát chỉ để nhìn và nói với con những lời sau cuối. Đau lòng quá! Tôi đã xem qua rất nhiều vụ án, nhưng chưa bao giờ tôi cảm thương cho kẻ phạm tội (dù anh/chị ta phạm tội là vô tình hay cố ý hay vì bất cứ nguyên nhân gì), tôi chỉ quan tâm đến người thân của những tội nhân đó. Kẻ tội phạm nào rồi cũng sẽ có hình phạt thích đáng, không của pháp luật thì của chính lương tâm họ, và rồi nỗi đau nào cũng theo thời gian qua đi nhưng những ám ảnh và di chứng lại tồn tại trên chính người thân của họ. Những người thân đó mới thật sự là nạn nhân. Tôi còn nhớ một vụ án mà người cha trong phút nóng giận đã đánh chết bà mẹ, toà xử anh ta 10 năm tù, hình ảnh mà tôi không quên được là ánh mắt của đứa con gái mới 8 tuổi, thật buồn ngồi thu gọn bên cạnh bà nội, dường như đang trốn cái nhìn đầy phẫn nộ của bà ngoại. Dẫu biết rằng bé không có tội, nhưng vẫn là “con cái giống giết người, sớm muộn gì cũng y như thằng cha nó”! Như kẻ giết người Nguyễn Đức Nghĩa hôm nay vậy, nếu anh ta biết nghĩ đến người thân của mình, có lẽ sẽ không có tình cảnh đau lòng này. Bài học nào cho chúng ta hôm nay và cho lớp trẻ ngày sau?!

1 nhận xét:

  1. Đúng thế! KHông thể nào quên được hình ảnh này, mặc dù ai cũng căm phẫn tột cùng kẻ phạm tội. Một tội ác nhưng nỗi đau thì nhân lên không biết bao nhiêu lần, cho bao nhiêu con người.

    Trả lờiXóa