Thứ Năm, 4 tháng 3, 2010

CÓ KHI NÀO!!!


Nắng chiều thật gắt của những ngày cuốt tháng giêng, không dưng tôi thấy lòng buồn lạ. Cứ muốn gọi cho anh, dù rằng tôi không biết mình sẽ nói gì. Tôi chỉ muốn nghe anh nói, như những ngày xa xưa, tôi hay gọi chỉ để vu vơ vài chuyện vô hồn. Cũng như tôi chợt muốn gặp anh mãnh liệt, dù rằng chẳng biết gặp để làm gì. Sự tò mò thôi thúc tôi gặp anh để xem sao bao năm xa cách anh giờ thế nào? mập ốm ra sao? Tính tình thế nào? tựu chung cũng là thỏa mãn trí tò mò thôi. Sắp đến 8/3, tôi lại nhớ đến lần đầu tiên anh tặng hoa, 2 cành hồng đỏ thắm tượng trưng cho 2 người (theo quan điểm của anh là vậy), tôi còn nhớ tôi đã bật cười thế nào trước sự ngây thơ rất đáng yêu đó, vì ai đời có ai tặng hoa lại chỉ tặng có 2 bông. Đó là bó hoa đầu tiên trong đời mà tôi nhớ mãi, dẫu rằng sau này tôi được tặng nhiều bó hoa đẹp gấp trăm lần.

Có khi nào trên đường đời tấp nập
Ta vô tình đi lướt qua nhau
Có khi nào trong cô đơn lặng lẽ
Ta vô tình nhặt nửa mảnh tim rơi.

Có khi nào mình hữu duyên không nợ
Nên tìm hoài mà chẳng thấy nhau chăng?
Có khi nào em yêu anh tha thiết

Nhưng vô tình nên chẳng biết hả anh??

Đây là đoạn thơ mà tôi thích nhất, phải chăng nó là cả nỗi lòng của tôi.
Bỗng dưng nhớ anh thật nhiều.

2 nhận xét:

  1. Bạn mơ mộng quá! Khổ lắm đấy nhé!
    À quên, hình như người ta không tặng 2 bông hoa, nhưng tôi lại biết một bài hát, tên nó là Hai Cây Đàn Guitare. Hay lắm! Và một bài tên là Hai Bông Hoa nữa.
    Tôi nghĩ, số 2 cũng phải có ý nghĩa hay ho gì đấy chứ, đúng không bạn?

    Trả lờiXóa
  2. Thiệt tình, cũng không hẳn mình mơ mộng, như Thuận Hữu viết, ai cũng có lúc ngoài chồng ngoài vợ, đừng có trách chi những lúc sao lòng.
    Mình cũng thực dụng lắm à. Hi hi.

    Trả lờiXóa