Thứ Tư, 27 tháng 1, 2010

MỘT MÙA MƯA RẤT XA

Sài Gòn, ngày … tháng …. Năm ….

Sài Gòn lại chuyển mùa, gió nhiều và những cơn mưa đã bắt đầu rơi. Có vẻ như năm nay mưa nhiều hơn, nặng hạt hơn. Những cơn mưa đầu mùa thường mạnh mẽ và cũng không kém phần ảm đạm. Con người trong những khoảng khắc ấy dường như cũng thấy cô đơn, nhỏ bé và trống vắng hơn. Tôi cũng thế, những niềm vui, nỗi buồn, những kỷ niệm đẹp (và cả xấu) bổng trở về trong tôi nguyên vẹn như thủơ ban đầu. Thông thường thì người ta hay nhớ về nỗi buồn nhiều hơn vui, nhất là những kỷ niệm của một thời yêu nhau, từ cái nhìn đầu tiên cho đến cái bắt tay cuối cùng để rồi đường ai nấy bước. Nghĩ cũng lạ, người ta hay tiếc nuối quá khứ dẫu biết rằng quá khứ ấy không đáng để nhớ. Như tôi vậy, mỗi lần Sài Gòn vào mùa mưa, lòng tôi lại lâng lâng một cảm giác khó tả, tôi như không còn là tôi ở cái tuổi 30 đầy chững chạc mà chợt bé lại, bé đến mức tôi phải thốt lên “ô hay mình mơ mộng và vớ vẩn quá”, mà như các bạn biết đấy cái tuổi của những mộng mơ, những lãng mạn, cái thời mà tôi thường đi về một mình qua những nẻo đường rợp bóng hoa dầu, ngắm nhìn say sưa những cánh hoa xoay tít bay bay trong gió, rồi hứng chí hát lên một câu nho nhỏ, cái thời mà tôi mơ mộng rằng sẽ có một hoàng tử đến bên tôi, tặng cho tôi một cành hoa đẫm nước mưa, cái thời mà tôi bắt đầu biết yêu, biết rung động tưởng chừng đã qua lâu lắm rồi, vâng rất lâu rồi. Thế mà như một định luật, nó lại quay về với tôi sau một vòng tuần hoàn của mưa và nắng. Chiều nay một mình lang thang trên phố vắng, bất chợt gặp cơn mưa đầu mùa cứ như gặp lại người bạn cố tri, tựng dưng thấy thích thú, vui lạ. Bắt gặp mọi người chạy vội vã để tránh cơn mưa, bắt gặp cái nhìn lo lắng của anh chàng bán dạo trên phố, bắt gặp cái nhìn dửng dưng của ông lão ngồi uống cà phê trong quán cóc ven đường. . . nhiều cảm xúc. Để rồi như thấy lại chính mình của những năm tháng đã qua, thấy rằng trái tim mình vẫn còn rung động vì những điều tưởng như rất tầm thường. Một giọt mưa lạc loài vô tình rơi trên mặt, mát lạnh, lại nhớ, lại suy tư . . . nếu là giọt mưa ngày xưa, có lẽ nó sẽ rát buốt và thấm tận đáy lòng. Nhớ đến cháy lòng cái nhìn âu yếm, cái nắm tay siết mạnh của … quá khứ. Ngẫm lại đúng là lâu thật thế mà cứ ngỡ như mới hôm qua, lại vớ vẩn, lại nhớ về … người ta.

Đêm, trời vẫn mưa. Không nhiều nhưng rả rích, dai dẳng cứ như muốn dìm chết người trong cảm giác cô đơn và trống trải. Bật đèn lên, nghe tí nhạc Trịnh, im lặng đếm từng giọt mưa tí tách trên lá … lặng lẽ đến nao lòng. Thèm một lời tâm sự, thèm một vòng tay âu yếm, thèm một nụ hôn nồng nàn … lại thấy nhớ, lại hoài niệm. Cầm máy lên, bấm số, chờ đợi và rồi cũng lặng lẽ như bao lần khác … đặt máy xuống. Không biết, cũng không hiểu tại sao phải làm thế nhưng phải làm, có điều gì đó thôi thúc, mãnh liệt lắm, không cưỡng lại được. Lại gọi, người trả lời, nói chuyện vu vơ vài câu … tạm biệt. Thế là hết, không đọng lại chút gì, càng thấy trống trải hơn. Muốn điên lên vì nỗi nhớ, vì những khát khao hạnh phúc, chợt nhận ra mình bất hạnh. Rồi tự an ủi, có lẽ mình không may mắn, chỉ là cảm giác trôi qua, sẽ nhanh thôi, ngày mai lại làm việc, nhiều cái để làm lắm, sẽ ổn thôi. Nhưng không lừa dối được, ngột ngạt quá, phải làm điều gì đó, phải có người nghe mình nói chứ. Lên Net, tìm một cái tên nào đó, bắt đầu với từ “tôi muốn làm quen”, những cuộc trò chuyện vô thưởng vô phạt, không có người đồng cảm. Bực. Off line. Laị nằm nghe nhạc Trịnh, lại suy nghĩ. Lần này không đầu không đuôi về tương lai về dự định …. Chìm vào giất ngủ. Mơ thấy mình bay trên dãy ngân hà, với tay vào một vì sao, giữ lấy nó thật chặt, hé mắt nhìn ô hay nó tan chảy rồi, lại đau lòng. Giật mình, đã qua một đêm. Không mưa nữa, trời lạnh lạnh, thú vị, thấy đời vẫn còn điều gì đó để suy tư, để tìm. Hít một hơi thật mạnh cái lạnh của đêm, mùi đất, mùi cỏ hòa vào nhau thành hương vị tinh khiết, nồng nàn lạ, thấy mình như vừa được sinh ra, tràn đầy sinh lực, lại cười vào bản thân, sao yếu lòng đến thế. Hết ngày rồi, hết đêm rồi và hết những giất mơ rồi. Sẽ lại có ngày mới, đêm mới và những giất mơ mới, biết đâu nó đẹp hơn thì sao?! Ừ biết đâu!!!!./.

4 nhận xét:

  1. Mưa cho ta cảm giác cô đơn, bé nhỏ giữa đất trời bao la. Nhưng mưa cũng cho ta cảm giác tươi mới, hòa quyện và thân thuộc. Thêm một lần ta được nhìn lại mình của một thưở nào đó như đã xa lắm rồi. Đúng không bạn?

    Trả lờiXóa
  2. Mưa cho ta cảm giác cô đơn, bé nhỏ giữa đất trời bao la. Nhưng mưa cũng cho ta cảm giác tươi mới, hòa quyện và thân thuộc. Thêm một lần ta được nhìn lại mình của một thưở nào đó như đã xa lắm rồi. Đúng không bạn?

    Trả lờiXóa
  3. Tôi viết những dòng này khi tôi chia tay mối tình đầu được 2 năm. Chúng tôi quen nhau cũng dưới những cơn mưa như thế. Giờ đây đã gần 7 năm rồi, cảm giác đó vẫn còn nguyên vẹn mỗi khi cơn mưa đầu mùa trở về.

    Trả lờiXóa
  4. Mưa này cũng giống mưa Hà Nội, hay ở bất cứ một nơi nào khác... Mưa của những người đang yêu.

    Trả lờiXóa